Hạnh phúc của bạn - cái vật quý ta cố nắm chặt mà nó vãn cứ thoát được ấy - cũng tuỳ thuộc vấn đề đó.Ông đi lại bến xe mà đầu óc rỗng không.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.Mà cũng không ai lãnh nó nhiều hơn hoặc ít hơn bạn.Lúc đó bạn có thể đọc báo được.Thường thường ông không yêu thích công việc của mình, may lắm là không ghét nó.Những phút ấy phải thiêng liêng, hoàn toàn thiêng liêng như buổi tập diễn kịch hoặc một cuộc đấu quần vợt.Thế là 6 giờ, có lẽ hơn nữa, đã trôi qua từ khi bạn ở sở ra, trôi qua như một giấc mộng, trôi qua như ảo thuật, không sao hiểu được.Tôi bắt đầu từ lúc thức dậy và chỉ kể những việc thầy làm, cuối cùng tôi mới chỉ cách nên dùng thì giờ đó ra sao.Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.
