Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Nói hay hoặc đúng không mà thôi. Tôi không đuổi nó nữa.
Bạn thấy mình chạy đua chỉ thua mỗi con chó bécgiê nhà mình. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Tôi, nó, không cần ai gọi cũng có thể vùng dậy ngay khi có việc cần. Và an ủi mình viết với chút niềm tin năng lực vẫn còn. Dù sao, với những tâm hồn, chưa chết đã là một cái may.
Chính trị là một cuộc chiến. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới. Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Không biết thanh minh thế nào. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Những suy nghĩ chúng rất rành mạch và trôi chảy.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này.
Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Em sẽ thôi là một sinh linh. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua.
Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.