Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.
Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu.
Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài.
Yêu say đắm là chơi. Một ngày thả ra nắng mặt trời. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. - Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Họ bảo: Cháu làm sao sánh được với Bác. Được thiên tài cảm ơn, sướng nhé. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Có lí do cũng không khóc. Ngôn ngữ cũng là một thứ vũ khí, một con dao hai lưỡi mà.