Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Vậy nên đồng chí ấy sẽ cười mà nói thế này: Tôi chưa nghe danh đồng chí bao giờ. Hồi nhỏ, tôi học toán khá giỏi.
Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Đang định đứng lên đi ăn. Trượt theo hai bên má.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú. Nó gióng lên những hồi chuông báo động tình người dù nó cũng tham gia vào việc làm ảo nó.
Hay không được thấy hết những giá trị họ luôn có. Thật lòng, tôi muốn khóc. Lúc ấy, anh quên chưa kể cho em, anh thấy người mát lạnh.
Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra. Anh chị họ hơi cúi đầu ăn phía đối diện với bạn, làm khán giả bất đắt dĩ. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Cái đó phải tự do chứ ạ. Tôi từng sợ sự ra đi, sự kiếm tiền, bon chen sẽ cướp mất thời gian mình giành cho tranh đấu, tranh đấu bằng cách viết.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Lũ sư tử trông thật già nua và hốc hác.