Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi). Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Hoặc: Môn này không phải học. Họ để khao khát cải tạo đời sống héo khô ngay từ lúc chưa mọc lên.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ. Cũng có thể gọi là sáng hôm sau.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày.
Đúng là sống phải như thế, thời nào cũng cần thế. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không. Con mèo lại sán vào tôi.
Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.
Nó khờ nên nó chưa khai thác được mình. Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Khi mà sự chịu đựng ấy khiến họ tiếp tục công cuộc dạy dỗ để bạn trở thành một thằng đàn ông mà con gái nó không coi thường.
Kể cả cái nhàm chán. Người nghệ sỹ là kẻ biết biến mọi thứ thành nghệ thuật. Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ.