Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Tụi bạn rủ đi đá bóng lúc mười rưỡi nhưng không thú lắm, người đang mệt.
Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ. Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông. Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không?
Người bảo người là ác. Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Thật ra, có gì để mất đâu.
Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác. - Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Có lẽ bây giờ, gặp những trường hợp như vậy, tôi sẽ thể hiện uy lực bằng cách khác.
Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm. Chậc, kể ra dài phết.
Và sắp tới sẽ lại rắc rối với chuyện học hành đây. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung.
Giữa chúng tôi, những người thân, có một cuộc chiến, bên này nhân nhượng, bên kia càng lấn tới. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém.